Back

Một tháng 5 nữa lại về

my family , self-reflection

Author: Nhi Hà

Theo dự tính thì giờ này mình đang tung tăng ở Hero House Núi Chúa để bắt đầu một trải nghiệm mới đó là làm Tình nguyện viên Rùa Biển. Hai tháng trước, mình đi Bình Phước thăm dì và các anh. Dì có thỏ thẻ với mình là lễ 30.4 năm nay dì sẽ làm giỗ cho anh và muốn tổ chức sinh nhật cho hai dì cháu vào chiều hôm ấy. Mình không ngần ngại cảm ơn dì và cũng trình bày kế hoạch đã được dự định trước nửa năm của mình rồi. Chắc lúc đó dì cũng hơi buồn. 

 

1 tuần trước ngày đi, mình biết được tin là chương trình lịch TNV Rùa Biển bị hoãn lại. Cũng thoải mái. Dạo này mình có nhiều dự tính cá nhân, đầu óc quay cuồng cần được suy nghĩ một mình. Cũng tính là sẽ không đi nữa mà ở nhà suy nghĩ.

 

28.4.2021 cũng là một ngày quan trọng với mình. Mình thi đậu B2 – giấc mơ ấp ủ bao nhiêu năm trời. Nhà ngoại mình là gốc miền Trung, nhưng cậu mình đã vọng ông bà về Củ Chi để thờ cúng. Nếu bạn có ba mẹ ở cùng, bạn sẽ hiểu những trở ngại khi phải chở họ đi xa khi ngày càng lớn tuổi. Ước mơ của mình là có thể thay anh những lúc anh bận, chở mẹ và dì dượng về giỗ ông bà mỗi khi có dịp. Ước mơ nay đã được 50%, phần còn lại thì phải cố gắng thêm. Tối đó, mình nhắn tin báo đậu bằng lái cho hai anh ở Bình Phước, các anh vui lắm, trả lời ngay khi mình báo và bảo, giỗ này em lên nhé! Thế là mình đi Bình Phước với gia đình. 

 

Hôm qua, một anh khác qua chở mình và mẹ đi Bình Phước. Hôm mình thi B2 xong, anh cũng ghé nhà vào buổi chiều. Mình cũng kịp khoe với anh rồi. Anh chạy được 1 khúc thì bảo là đổi tài, mình lên lái thử xe, anh chỉ cho. Trong lòng thì rất sợ nhưng mình tự hỏi nếu sợ thì khi nào mới có thể làm được, khi nào mình mới có thể hoàn thành được 50% còn lại của ước mơ. Thế là mình quyết định ngồi sau vô lăng. Làm theo hướng dẫn của anh, mình từ từ cho xe lăn bánh, tập quen dần với con khủng long này. Chắc vì xe bán tải gầm cao nên khi ngồi vào sau tay lái mình tự tin hẳn nhưng loạng choạng khi điều chỉnh tay lái. Mình cảm nhận được sự âu lo trong lòng mẹ và chị nhưng mọi người vẫn để mình cầm lái. Mình tự tin vào bản thân và dần kiểm soát xe tốt hơn theo sự hướng dẫn của anh. Đó là cách gia đình mình luôn dành cho mình sự tin tưởng, hỗ trợ cũng như ủng hộ những quyết định trong cuộc sống của mình. 

 

Mình vẫn chưa nhận ra được điều khác lạ của người lớn cho tới khi trưa hôm đó cậu mình bảo :"Con thay đổi kế hoạch xoành xoạch làm mọi người không theo kịp. Nếu không thì chị Hai sẽ làm bánh chuẩn bị để cậu đem lên làm sinh nhật rồi”. Dì mình cũng nói: “Mẹ báo con không lên nên dì cũng không tính làm nữa”. Mình không biết dự định này của người lớn. Dù vậy gia đình đã có một buổi chiều rất vui. Bắt đầu bằng việc đi mua bánh kem, anh say rồi nên mình sẽ là người lái, anh hướng dẫn. Nên hôm qua mình được chơi game lái xe hơi nhiều. Khi tàn tiệc, dì mình đã vào phòng khóc. Ai hỏi lí do dì cũng không nói. Đó là cách gia đình mình thể hiện cảm xúc hạnh phúc các bạn ạ. 

 

Có bao giờ bạn nhìn lại thấy mình đang mất kiên nhẫn và thiếu sự lắng nghe với người lớn trong nhà? Sự mâu thuẫn về suy nghĩ giữa các thế hệ là không bao giờ tránh khỏi. Mình cũng từng gây vài trận với những người lớn thương yêu nhưng sau đó, khi bình tĩnh lại, mình trao đổi thì họ luôn tha thứ và tiếp thu. Thậm chí mình nhìn thấy sự thông cảm và cố gắng thay đổi của người lớn để phù hợp với cuộc sống hiện tại của tụi mình hơn. Một nỗ lực rất lớn của người lớn nhà mình. Xong mình tự hỏi chúng ta đã có bao giờ suy nghĩ và cảm thông cho những quyết định của họ, có bao giờ nghĩ về cuộc sống trước đây của thế hệ đó? Tình yêu thương vô điều kiện đã có thể khiến những người mình tưởng là cứng nhắc nhất phải thay đổi vì tụi mình. Tụi mình đã đi quá nhanh và chỉ biết đón nhận, gửi lại sự ích kỉ cho chính những người thân yêu. Tụi mình tự hào với những thành công đang có, biết được nhiều vùng đất lạ, những công nghệ mới trong cuộc sống nhưng có biết được lúc này bố mẹ mình đang cần gì ở nhà. Đến gần bên kia con dốc của cuộc đời, thứ người lớn của chúng ta cần là sự sum vầy với con cháu, một bữa ăn chung mỗi tối, sự quan tâm nhẹ nhàng từ chúng ta. Có bao giờ bạn làm được điều đó cho họ? Có bao giờ chúng ta hỏi và đoán được ba mẹ mình đang cần điều gì trong khi thuở bé thơ, họ luôn cố gắng đáp ứng cho chúng ta những thứ mình muốn. 

 

Một năm lại đây khi nhìn một đứa trẻ, mình nhận ra sự ảnh hưởng của gia đình là yếu tố quyết định rất lớn đối với sự phát triển tâm lí và tinh thần của tụi nó. Mình nhận ra những người thân trong gia đình mình không ai hoàn hảo như mình từng kỳ vọng nhưng ai cũng dành cho mình tình yêu thương, sự ủng hộ và luôn tha thứ, cảm thông cho mình mỗi khi mình lầm lỗi. Sự phát triển của mình hôm nay là kết quả của sự dạy dỗ rất lớn từ nhiều người. Mình tự nhủ sau này nếu có con, hoặc ngay cả với mấy đứa cháu của mình lúc này, mình sẽ dùng bài học cũ của thế hệ trước với mình và thay đổi một vài điều để phù hợp với thời đại. Sẽ chấp nhận, yêu thương và bên cạnh tụi nó như cách thế hệ trước đã dành cho mình.

 

Con cảm ơn mọi người đã nhẫn nại với sự ương bướng và thất thường của con. Con biết con đã không phát triển theo hướng mà mọi người mong muốn nhưng nếu không có sự quan tâm và dõi theo của cả nhà thì con sẽ không được là con của ngày hôm nay. 

 

P/s: Giờ mọi người đang bàn về việc hè này mình là tài xế chính chạy xe về thăm Quảng Nam yêu thương. ;)

 

 

Bình Phước, 01/05/2021

Viết cho mẹ, cậu mợ dì dượng và các anh chị -  gia đình lớn của Nhi

Author: Nhi Hà 

Proofreader: Xuân Hiền


DREAM IT and MAKE IT

My Name

Nhi Hà

My Job

Technical Recruiter

My City

Saigon

Email

nhiha@jobseeker.vn

Skype

hahoainhi

Job List

https://jobseekers.vn/employer/hh-nhiha/

Facebook

https://www.facebook.com/nhihotrac

Linkedin

https://www.linkedin.com/in/hahoainhi/

Website

https://www.youtube.com/c/HoaiNhiHa15