Trái xoài và những cung bậc của culture shock
#cultureshock
Author: Nhi Hà
Mùa thu 2023, mình sống ở Hà Nội gần ba tháng. Xa miền Nam thân yêu, mình tưởng sẽ khó khăn, nhưng không ngờ chuyến đi này lại dạy cho mình một điều sâu sắc – từ một... trái xoài.
Tháng đầu tiên, mình sống với đôi mắt tròn xoe và tâm thế háo hức như một đứa trẻ. Cái gì cũng mới, cũng thú vị: phố cổ, giọng nói, không gian, tiết trời, ẩm thực. Người ta gọi đó là giai đoạn “honeymoon” – mọi thứ đều lung linh như một giấc mơ.
Mình bắt đầu thấy nhớ. Nhớ nhà. Nhớ tiếng rao bán chè buổi trưa. Nhớ bánh mì, cơm Tấm, hủ tiếu...
Một hôm cả lớp đi team building, đội hậu cần mua được mấy trái xoài. Tụi mình – đám miền Nam – hí hửng lắm. Cắt ra, cắn miếng đầu tiên... và lặng im.
Xoài không ngon như ở nhà.
Cũng dễ hiểu thôi – xoài phải vận chuyển từ xa, không thể là loại chín cây, tươi ngọt như ở quê. Nhưng cái cảm giác ấy – miếng xoài lạt lẽo trong miệng, gió thu se lạnh bên ngoài – bỗng khiến sống mũi cay cay. Tụi mình ngồi nhìn nhau, không ai nói ra nhưng ai cũng biết: mình đang rất nhớ nhà.
Đó là lúc mình bước vào giai đoạn “rejection” – chối bỏ những điều mới lạ và chỉ mong tìm lại hương vị thân quen.
Tháng thứ ba, mọi thứ bắt đầu dễ thở hơn. Mình bớt càm ràm chuyện ở chợ không có sả băm sẵn. Mình nấu món ăn miền Nam xen lẫn những món miền Bắc chị cùng nhà thường nấu. Mỗi sáng xem dự báo thời tiết để mặc đồ cho đủ ấm, ăn nhiều cơm hơn để chống lạnh, và biết canh giờ xe buýt sao cho khỏi trễ.
Đó là giai đoạn “adjustment” – khi mình thôi so sánh và dần học cách sống chung với khác biệt.
Và đến lúc rời Hà Nội, mình đi ngang sạp trái cây, thấy mấy trái xoài vàng óng. Nhìn chúng, mình mỉm cười – dù không ngọt bằng xoài quê mình, nhưng giờ thì mình đã hiểu:
Đi xa không phải để tìm cái giống như ở nhà, mà để biết trân quý những gì vốn có.
Giai đoạn cuối – “adaptation” – là khi Hà Nội không còn xa lạ, và miền Nam không còn là điều hiển nhiên, mà trở thành điều quý giá mình luôn mang theo trong lòng.
Và hôm nay, khi xoài miền Nam đang vào mùa, mình ăn từng miếng trong nắng đầu hè – vẫn là vị xoài quen mà sao lòng lại đầy biết ơn.
Vì có một lần, mình đã phải xa nó, để biết yêu đến vậy.